TÂM SỰ CỦA NGƯỜI MẸ SAU MỘT NĂM CẤY ỐC TAI ĐIỆN TỬ CHO CON

Chào con trai của mẹ,

Cảm xúc của mẹ bây giờ như thế nào nhỉ? Nghẹn ngào không nói nên lời.

Hình ảnh này thấm thoát đã 1 năm trôi qua, cái ngày mà cả gia đình mình mong đợi. Vui mừng, lo lắng… những cung bậc cảm xúc len lỏi vào nhau.

Mẹ nhớ rõ y như nó mới hôm qua, đưa con vào phòng gây mê, con biết được con sẽ sắp làm gì, con sợ, và ôm chầm lấy mẹ. Nhưng mẹ lại khóc , nước mắt mẹ lăn dài trên má, mẹ đã cố nén lại nhưng mẹ không kiềm chế được, thế là những giọt nước mắt thi nhau rơi. Mẹ khóc vì thương con còn bé xíu phải chịu đau một mình, mà mẹ không giúp gì được. Mẹ tự trách chính bản thân, vì mẹ, vì mẹ mà bây giờ con phải như thế này…

Nhìn nước mắt mẹ rơi, nỗi sợ của con đâu rồi? Bàn tay bé nhỏ gạt đi những giọt nước mắt của mẹ, như thể con muốn nói với mẹ: “Mẹ ơi đừng khóc.”

Rồi giây phút đó cũng đến mẹ đưa con vào phòng, con sợ những màu áo blouse trắng, xanh, ôm cứng lấy mẹ. Mẹ nhẹ nhàng đẩy con lên giường mổ, con thì cố vùng vẫy, mẹ ghì lấy và nhìn thẳng vào mắt thiên thần của mẹ. “Con trai à, cố lên, có mẹ đây, con đừng sợ, có mẹ đây con nhé! Con như hiểu ánh mắt của mẹ, con nằm yên và nhìn mẹ, rồi cô y tá đưa phễu gây mê lên con giẫy giụa chưa được mấy giây đã chìm vào giấc ngủ, mẹ ra khỏi phòng nhưng ánh mắt dõi theo, mẹ muốn ở bên cạnh con ngay lúc này, nhưng không được. Ở ngoài hành lang nơi có cả gia đình mình cầu mong cho ca phẫu thuật thành công.

Lần lượt bác sĩ bước ra ngoài, nhìn thấy nụ cười bác nở trên môi mà mẹ nhẹ lòng: “Chúc mừng, ca phẫu thuật thành công.” Đã tới giây phút mẹ chờ để được vào bên con. Mẹ đã đứng ngây người ra 1 phút để nhìn con rồi mới đến bên con, con trai mẹ thật mạnh mẽ, sẽ ổn thôi con trai…

Thấm thoắt thời gian cũng trôi nhanh, ngày con bật máy con khóc vì nghe được âm thanh, mẹ mừng khôn siết biết bao, 1 niềm hạnh phúc không từ gì diễn tả được…

1 tháng, 2 tháng….

Thời gian dần trôi, mẹ lao vào cuộc chiến AVT cùng con đi tìm ngôn ngữ. Thời gian ấy thật khó biết bao, nghĩ lại mẹ cũng ớn lắm. Nhiều cảm xúc, nhiều buồn, vui lẫn lộn…

Mẹ đánh con vì con không chịu học, không chịu tập trung, con khóc rồi mẹ cũng ôm con khóc. Vui vì con biết thêm 1 từ, con hiểu thêm 1 từ…

Những lúc mẹ tưởng rằng mẹ muốn bỏ cuộc thì lại có những cô giáo bên cạnh an ủi, động viên, cổ vũ mẹ phải cố lên. Thật sự cám ơn, cám ơn vì những lúc đó, để mẹ con mình có được hôm nay, tuy chưa hoàn hảo nhưng cũng tốt hơn rất nhiều.

Con hiểu một vốn từ , con có thể hiểu những câu hỏi đơn giản của mẹ, con có thể kể cho mẹ nghe câu chuyện của con mặc dù có những từ mẹ gắng để Vietsub cũng không dịch ra được. Nhưng con yêu à, thời gian, sự cố gắng của con và các cô sẽ được bù đắp xứng đáng, mẹ tin một ngày con sẽ tự tin bước ra hòa nhập cùng bạn bè con yêu nhé.

Và hôm nay cũng là ngày mẹ quyết định trao tặng lại một phần may mắn cho 1 bạn nhỏ kém may mắn như con, chia sẻ “âm thanh” cho bạn ấy. Mẹ sẽ dạy con “sẻ chia”, phải biết “cho đi”.

Mẹ biết, mẹ thấy ở ngoài kia cũng có nhiều bạn thiếu may mắn như con lắm, nhưng chúng ta không giúp gì được. Chúng ta hãy cùng nhau cổ vũ, động viên nhau hãy cố lên vì “âm thanh và tiếng nói của các con”, có cố gắng chắc chắn sẽ thành công.

Nên hãy tự tin bước đi, bước đến một tương lai tươi đẹp của các con, bởi không có gì là không thể.

Gia đình Thanh Sơn cảm ơn cô Hồng Mai, cô Trúc Ngân, cô Thanh Thủy, sơ Thanh Thúy đã hỗ trợ gia đình em và Thanh Sơn trên hành trình tìm kiếm âm thanh. Chúc các cô ngày 20/11 ngập tràn hạnh phúc và có nhiều bạn nhỏ tốt nghiệp xuất sắc lớp huấn luyện nghe – nói.

Em cảm ơn bác sĩ Mai Kim Phượng. Cảm ơn bác vì tất cả, những gì bác đã chia sẻ cho em. Cảm ơn những người yêu thương thầm lặng bên Sơn! Một lời cảm ơn sâu sắc đến tận đáy lòng em gửi đến mọi người, Sơn sẽ nói tốt để không phụ lòng các cô.

…..

Hi vọng năm đến sẽ là một dòng tâm sự dài thật dài, và niềm vui nhân lên gấp bội!

Chia sẻ từ Facebook chị Na Đỗ